Không một người bình thường nào tự nhiên nhắn câu này cho bạn. Tin tôi đi và thử nhớ lại đi. Lần gần đây nhất bạn nhận được tin nhắn này là từ ai.
Bạn biết câu trả lời rồi chứ?
Nó là một câu hỏi nhưng chứa đựng những gì muốn nói hơn là những gì muốn biết. Đôi lúc tôi nghĩ con trai hẳn là được lập trình giống nhau với những câu hỏi không thể nào giống nhau hơn “Đang làm gì đấy?”.
Hiểu hơn một chút về con trai, tôi mới hiểu vì sao mình từng nhận những tin nhắn như vậy. Những ngày còn gắn bó với cái 1280, màn hình điện thoại sáng và dòng chữ hiện lên “Đang làm gì đấy” là miệng cười toe toét hí hoáy bấm, bấm xong lại xóa, rồi viết “Không làm gì hết. Trời đang mưa lười quá”. Rồi bắt đầu cuộc nhắn tin mãi không ai muốn kết thúc. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ người ta muốn biết mình đang làm gì chứ không nghĩ được gì khác.
Tôi đã từng rất xúc động khi đặt chân đến một vùng đất lạ, loay hoay với những lạ lẫm, điện thoại hiện lên tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ “Đang làm gì đấy”. Mãi chẳng trả lời vì cứ suy nghĩ nhắn gì đây, có quá nhiều điều muốn nói. Cho đến khi người ta gọi lại giọng lo lắng “Này, nghĩ gì lâu vậy”. Kiểu như vậy đấy.
Người ta bảo để bộc lộ nỗi nhớ một cách kín đáo, hãy nhắn câu “Đang làm gì đấy”. Nghĩ lại, ừ đúng thật. Nhưng bao lâu rồi cũng chẳng còn can đảm lẫn cảm xúc mà nhắn một câu như vậy cho bất cứ ai. Cảm xúc có rất nhiều, nhưng những gì thuộc về lần đầu tiên đều không thể gặp lại.
Bạn phải công nhận với tôi rằng, không phải lúc nào nhận tin nhắn này cũng khiến bạn vui. Có những người rất phiền, nhưng họ không biết rằng họ phiền. Mở tin nhắn lên, không muốn trả lời, dù mình cũng rảnh. Khoảng cách từ ấm áp đến vô duyên thật ra rất mong manh, chỉ đơn giản là mình thích hay không thích.
Tôi cũng không còn hỏi anh ấy đang làm gì đấy nữa, tôi sợ anh thấy tôi phiền phức. Thật buồn, nhưng đành chịu thôi.
Comments
Post a Comment