Skip to main content

Đang làm gì đấy

Không một người bình thường nào tự nhiên nhắn câu này cho bạn. Tin tôi đi và thử nhớ lại đi. Lần gần đây nhất bạn nhận được tin nhắn này là từ ai.

Bạn biết câu trả lời rồi chứ?

Nó là một câu hỏi nhưng chứa đựng những gì muốn nói hơn là những gì muốn biết. Đôi lúc tôi nghĩ con trai hẳn là được lập trình giống nhau với những câu hỏi không thể nào giống nhau hơn “Đang làm gì đấy?”.

Hiểu hơn một chút về con trai, tôi mới hiểu vì sao mình từng nhận những tin nhắn như vậy. Những ngày còn gắn bó với cái 1280, màn hình điện thoại sáng và dòng chữ hiện lên “Đang làm gì đấy” là miệng cười toe toét hí hoáy bấm, bấm xong lại xóa, rồi viết “Không làm gì hết. Trời đang mưa lười quá”. Rồi bắt đầu cuộc nhắn tin mãi không ai muốn kết thúc. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ người ta muốn biết mình đang làm gì chứ không nghĩ được gì khác.

school04-00022

Tôi đã từng rất xúc động khi đặt chân đến một vùng đất lạ, loay hoay với những lạ lẫm, điện thoại hiện lên tin nhắn vỏn vẹn bốn chữ “Đang làm gì đấy”. Mãi chẳng trả lời vì cứ suy nghĩ nhắn gì đây, có quá nhiều điều muốn nói. Cho đến khi người ta gọi lại giọng lo lắng “Này, nghĩ gì lâu vậy”. Kiểu như vậy đấy.

Người ta bảo để bộc lộ nỗi nhớ một cách kín đáo, hãy nhắn câu “Đang làm gì đấy”. Nghĩ lại, ừ đúng thật. Nhưng bao lâu rồi cũng chẳng còn can đảm lẫn cảm xúc mà nhắn một câu như vậy cho bất cứ ai. Cảm xúc có rất nhiều, nhưng những gì thuộc về lần đầu tiên đều không thể gặp lại.

Bạn phải công nhận với tôi rằng, không phải lúc nào nhận tin nhắn này cũng khiến bạn vui. Có những người rất phiền, nhưng họ không biết rằng họ phiền. Mở tin nhắn lên, không muốn trả lời, dù mình cũng rảnh. Khoảng cách từ ấm áp đến vô duyên thật ra rất mong manh, chỉ đơn giản là mình thích hay không thích.

Tôi cũng không còn hỏi anh ấy đang làm gì đấy nữa, tôi sợ anh thấy tôi phiền phức. Thật buồn, nhưng đành chịu thôi.


Comments

Popular posts from this blog

Những nỗi sợ không tên

Đọc tâm sự của mọi người mình cảm thấy tủi thân quá. Hình như ai cũng bị và có cảm xúc như mình. Mình đọc như thấy được mình trong đó.  Mình sợ sau này mình không biết phải làm sao. Mình sợ cảm giác mình không nghe được âm thanh. Mình sợ mình là người không có giá trị phải phụ thuộc vào người khác. Thật buồn. Nhiều khi mình cũng chẳng biết tâm sự cùng ai về vấn đề của mình vì có nói họ cũng không cảm nhận được những sự tủi thân mà mình đang trải qua. Mặc dù mọi người không cần đòi hỏi mình quá cao. Nhưng mình biết rằng mình đã ỷ lại vào tình yêu thương và sự giúp đỡ của gia đình quá nhiều.  Mình biết mình phải cố gắng hơn nhiều để không bị trở thành người vô giá trị. Mình sợ sau này không kiếm ra tiền. Nên mình cố gắng học hành để nâng cao thu nhập cho sau này để có nhiều sự lựa chọn hơn cho bản thân.  Ai cũng phải trưởng thành và thời gian không chờ đợi ai. Tuổi già của bố mẹ cũng sắp đến, cô bé năm nào cũng phải học cách lớn lên bằng chính đôi chân của mình. Thế nên cô gái của tôi ơi

Kỉ Niệm Thời Đại Học Đáng Nhớ

Dải phân cách năm 2019 ---------------------- Hi. Bây giờ thế là cũng sắp kết thúc thời sinh viên vô tư lo nghĩ rồi ấy nhỉ. Một buổi tối trên tòa EColife tầng 17 với dòng cảm xúc hơi dâng trào ngồi viết những dòng này. Nghĩ lại về những chuyện cũ, nghĩ lại về quãng thời gian gần 4 năm học đại học có nhiều chuyện vui mà cũng có chuyện buồn nhưng mình nghĩ chắc chuyện vui nhiều hơn. Nhớ lần đầu tiên lên đại học còn nhiều bỡ ngỡ nhiều cái mới mẻ đang chờ đón mình. Hồi đó mình cũng ham chơi chẳng chịu học hành gì nên điểm số cũng lẹt đẹt nhưng đủ qua môn là vui rồi. Mình cũng chẳng cần phấn đấu điểm cao làm gì(vì hồi đó lười học mà). Trong khi đó những người bạn xung quanh ai cũng học rất chăm chỉ và rất là này nọ...kk toàn được đi ăn ké học bổng của các bạn. Lên đại học thì mình quen nhiều người bạn mới hơn nè những người bạn theo suốt chặng đường 4 năm đại học.  Chúng ta cùng nhau ăn, cùng nhau đạp xe, cùng nhau đi chơi và giúp đỡ nhau học bàì. Nhớ những buổi chiều tan học về cùng nhau c

NK 4/3

Dải phân cách ngày 4 /3 / 2021  Hôm nay trời lạnh và mưa phùn. Thức dậy vào sáng sớm đến công ty làm việc với một tinh thần sảng khoái. Khởi động một ngày mới với công việc và thưởng thức một ly trà nóng Nhớ tối hôm qua mình lại để thời gian trôi qua một cách lãng phí rồi, cả buổi tối ngồi chụp choẹt căn phòng mới, nói chuyện phiếm với bạn đến nửa đêm thật là vô kỷ luật và không có nguyên tắc chút nào @@.  Điều cần cải thiện là lên kế hoạch cho buổi tối và làm những việc cần làm vào những khung giờ cố định. Nhưng sau một ngày dài làm việc bạn Nhung rất mệt mỏi bạn Nhung lại chỉ có nằm trên chiếc giường thân yêu lăn ra một giấc. lướt điện thoại, ăn uống hết buổi tối.  Tự quan sát thấy hai tuần vừa rồi ở một mình không có gì tiến bộ hết nhỉ được cái là cái ý thức tự chủ được lên một cái level mới trước kia mình luôn ỷ lại vào bạn bè.  Mình muốn ở một mình để có thời gian tập trung lên kế hoạch cho các sự kiện kế hoạch trong thời gian tới nhưng sau đó thì saoooo... KHÔNG làm được cái trò