Skip to main content

Trích trong đoạn "Karma of love"




Tôi luôn gặp phải cùng một tình trạng này với gần như tất cả những ai mà tôi từng có quan hệ - một biến dạng kiểu như sự thối rữa tự nhiên, hay sự lão hóa của mối quan hệ. Ban đầu cả hai chúng tôi đều cảm thấy phấn khích, như thể cuối cùng chúng tôi cũng đã gặp một nửa của mình. Nhưng sau đó, dần dần, chúng tôi bắt đầu nhìn ra một vài vấn đề của người kia, và càng ngày chúng càng trở nên nghiêm trọng. Sau một thời gian, chúng tôi bắt đầu cãi nhau và cuối cùng , chúng tôi trở nên cực kỳ ghét nhau. Liệu trong nghiệp có cách nào để chấm dứt cái vòng trong thoái trào luẩn quẩn này hay không?

lần đầu tôi nhận được câu hỏi này không phải là từ người khác, mà đây là câu hỏi tôi hỏi chính bản thân mình hết lần này đến lần khác, khi tôi chứng kiến cuộc hôn nhân của cha mẹ mình đổ vỡ, khi tôi thực hiện những nỗ lực đầu tiên trong một mối quan hệ, thời trung học và đại học. Dường như luôn tồn tại một sự lão hóa tự nhiên và không thể nào tránh khỏi trong các mối quan hệ, theo cùng một cách mà mọi thứ khác xung quanh chúng ta vẫn lão hóa, một cái cây , một chiếc xe mới, hay cơ thể con người.

Chẳng qua với các mối quan hệ thì có vẻ như quá trình này gây đau khổ hơn nhiều. Không chỉ là mối quan hệ trở nên già cỗi, không chỉ là mọi thứ trở nên nhạt nhòa, hay chúng ta không còn hứng thú với nhau nữa, mà cả bạn và tôi đều biết rằng , thông thường, chúng sẽ kết thúc trong sự thù ghét người khác mà chúng ta từng yêu thương, thù ghét hơn bất cứ thứ gì khác.

Một thứ chết đi là vì nó được sinh ra

Bạn có thể lấy một đứa bé sơ sinh ra khỏi cổ tử cung, để nó vào trong một chiếc két sắt ngân hàng khổng lồ nằm dưới lòng đất , khóa lại rồi suốt cả cuộc đời đứa bé , bạn chỉ cho nó ăn toàn rau hữu cơ và vittamin, nhưng đứa bé vẫn sẽ già đi, sẽ vẫn lão hóa, từ ngày này qua ngày khác và đứa bé vẫn sẽ chết đi. Đứa bé chết đi đơn giản chỉ vì nó được sinh ra.

Nhưng có một cách để thoát ra khỏi tất cả những điều này. Cách đó có tên là tái đầu tư hạt giống. Sau đây là một ví dụ ngoài đời thực.
Đến lúc này chúng ta đã biết một phương pháp rất thành công để gieo hạt giống cho mối quan hệ. Bời điều chúng ta muốn là sự bầu bạn - không còn cô đơn nữa - nên chúng ta cần phải trao cho người khác sự bầu bạn trước. chúng ta đã thấy hiệu quả của phương pháp này ở câu hỏi thứ 2: Ann đã đến thăm một cụ già để gieo các hạt giống cho một mối quan hệ mới, và đã tạo ra được người bầu bạn của mình. Chúng ta chia tay cô ở Manhattan tại đám cưới của cô ấy.
 Nhưng vẫn còn nữa.
Tôi đang đi về phái Ann lúc đó đang đứng ở quầy lễ tân sau khi tham dự xong một buổi lễ.
"Này Ann" tôi vừa nói vừa nhìn vào ly cốc tai pha với nước rau quả và rau xanh" Việc thăm cụ già bà TayLor ấy nó thật sự có tác dụng phải không?"
" Ồ tác dụng tốt lắm, GESHE LA " cô thốt lên. " Tôi biết ơn ông lắm."
À , chúng ta hãy cùng trao đổi theo đúng chuẩn mực hãy cùng cảm ơn những vị thầy trong tông phái vì đã lưu truyền trí tuệ này từ đời này qua đời khác trong suốt mấy ngàn năm qua."
Ann gật đầu mãn nguyện rồi nhìn về phía những vị khách. Đây chính là lúc tôi có thể , ngay từ đầu , bảo đảm rằng, một hai năm sau, cuộc hôn nhân này sẽ không bắt đầu phai nhạt."
"Vậy" tôi nói bâng quơ : bà Taylor dạo này thế nào"
Ann im lặng trong một thoáng , trông cô có vẻ hơi có lỗi. "À, GESHE LA ông biết đấy do tôi phải tổ chức đam cưới cùng nhiều việc khác nữa tôi không có thời gian đến thăm bà ấy nữa.
Tôi đang nghe những lời cô ấy nói và tôi biết sắp tới là gì, giờ tôi có Jonh rồi , tôi có chia sẻ rồi có 
người để bầu bạn và vì thế tôi không có thời gian và không có nhu cầu phải thăm cụ già nhiều như trước nữa 
Tôi nói gọn lỏn rằng là những cảm xúc trong tôi cũng rất và tôi không muốn cảm xúc này nó xảy như vậy nữa các bạn phải biết rằng nó không giông như giống như....
(Tobe contin....)

Comments

Popular posts from this blog

Những nỗi sợ không tên

Đọc tâm sự của mọi người mình cảm thấy tủi thân quá. Hình như ai cũng bị và có cảm xúc như mình. Mình đọc như thấy được mình trong đó.  Mình sợ sau này mình không biết phải làm sao. Mình sợ cảm giác mình không nghe được âm thanh. Mình sợ mình là người không có giá trị phải phụ thuộc vào người khác. Thật buồn. Nhiều khi mình cũng chẳng biết tâm sự cùng ai về vấn đề của mình vì có nói họ cũng không cảm nhận được những sự tủi thân mà mình đang trải qua. Mặc dù mọi người không cần đòi hỏi mình quá cao. Nhưng mình biết rằng mình đã ỷ lại vào tình yêu thương và sự giúp đỡ của gia đình quá nhiều.  Mình biết mình phải cố gắng hơn nhiều để không bị trở thành người vô giá trị. Mình sợ sau này không kiếm ra tiền. Nên mình cố gắng học hành để nâng cao thu nhập cho sau này để có nhiều sự lựa chọn hơn cho bản thân.  Ai cũng phải trưởng thành và thời gian không chờ đợi ai. Tuổi già của bố mẹ cũng sắp đến, cô bé năm nào cũng phải học cách lớn lên bằng chính đôi chân của mình. Thế nên cô gái của tôi ơi

Kỉ Niệm Thời Đại Học Đáng Nhớ

Dải phân cách năm 2019 ---------------------- Hi. Bây giờ thế là cũng sắp kết thúc thời sinh viên vô tư lo nghĩ rồi ấy nhỉ. Một buổi tối trên tòa EColife tầng 17 với dòng cảm xúc hơi dâng trào ngồi viết những dòng này. Nghĩ lại về những chuyện cũ, nghĩ lại về quãng thời gian gần 4 năm học đại học có nhiều chuyện vui mà cũng có chuyện buồn nhưng mình nghĩ chắc chuyện vui nhiều hơn. Nhớ lần đầu tiên lên đại học còn nhiều bỡ ngỡ nhiều cái mới mẻ đang chờ đón mình. Hồi đó mình cũng ham chơi chẳng chịu học hành gì nên điểm số cũng lẹt đẹt nhưng đủ qua môn là vui rồi. Mình cũng chẳng cần phấn đấu điểm cao làm gì(vì hồi đó lười học mà). Trong khi đó những người bạn xung quanh ai cũng học rất chăm chỉ và rất là này nọ...kk toàn được đi ăn ké học bổng của các bạn. Lên đại học thì mình quen nhiều người bạn mới hơn nè những người bạn theo suốt chặng đường 4 năm đại học.  Chúng ta cùng nhau ăn, cùng nhau đạp xe, cùng nhau đi chơi và giúp đỡ nhau học bàì. Nhớ những buổi chiều tan học về cùng nhau c

NK 4/3

Dải phân cách ngày 4 /3 / 2021  Hôm nay trời lạnh và mưa phùn. Thức dậy vào sáng sớm đến công ty làm việc với một tinh thần sảng khoái. Khởi động một ngày mới với công việc và thưởng thức một ly trà nóng Nhớ tối hôm qua mình lại để thời gian trôi qua một cách lãng phí rồi, cả buổi tối ngồi chụp choẹt căn phòng mới, nói chuyện phiếm với bạn đến nửa đêm thật là vô kỷ luật và không có nguyên tắc chút nào @@.  Điều cần cải thiện là lên kế hoạch cho buổi tối và làm những việc cần làm vào những khung giờ cố định. Nhưng sau một ngày dài làm việc bạn Nhung rất mệt mỏi bạn Nhung lại chỉ có nằm trên chiếc giường thân yêu lăn ra một giấc. lướt điện thoại, ăn uống hết buổi tối.  Tự quan sát thấy hai tuần vừa rồi ở một mình không có gì tiến bộ hết nhỉ được cái là cái ý thức tự chủ được lên một cái level mới trước kia mình luôn ỷ lại vào bạn bè.  Mình muốn ở một mình để có thời gian tập trung lên kế hoạch cho các sự kiện kế hoạch trong thời gian tới nhưng sau đó thì saoooo... KHÔNG làm được cái trò