Skip to main content

Tâm sự thầm kín

Có những ngày mình tỏ ra rất ổn, nói cười cả ngày mà lòng trống rỗng quá. Đã quá lâu rồi mới có cảm xúc như thế. Hôm vừa rồi đi gặp bác sĩ Hoa cảm xúc lại chợt ùa về. Mới thấm cái cảm giác vừa đi vừa khóc. 

Nhớ về 2 năm trước khi mình phải mổ tai, cứ nghĩ nó sẽ khỏi và có thể nghe lại như bình thường và rất mong chờ điều đó xảy ra. Nhưng KHÔNG, nó cũng không thể nghe rõ được như những người bình thường. Sau này đi kiểm tra lại mình mới biết và khóc như một đứa trẻ giữa chốn đông người.  Những lần sau này tái khám lại vẫn không thể vượt qua cái cảm giác tổn thương ấy. Một con người không hoàn hảo và kém cỏi.

Bố mẹ và bạn bè  cũng động viên mình rất nhiều. Cảm thấy biết ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn bên cạnh, chấp nhận mình. Khi bên mọi người, mình là một người chân thực nhất, cảm thấy giống như những đứa trẻ vô tư , không cần phải tự tạo vỏ bọc ít nói,  ngại không dám giao tiếp với mọi người. Do nhiều khi, mình không nghe thấy họ nói gì. Mình sợ cái cảm giác họ cười nhạo. Có lẽ rất khó để bỏ qua cảm giác cảm này vì nó đã hằn sâu trong lòng  

Từ hồi nhỏ mình sống trong 1 thế giới khá tĩnh lặng vì khả năng nghe kém. Mình vẫn không hiểu sao cho đến bây giờ trong ngần ấy năm, mình có thể vượt qua được nữa. Mỗi khi ai đó hỏi mình về vấn đề này, đối với họ là vấn đề đơn giản nhưng với mình thì không. Mình cũng không muốn chia sẻ gì, đơn giản là họ chỉ tò mò mà thôi. Mình cũng không nhất thiết phải chia sẻ với họ đúng không?

Mình nhớ lần đầu tiên đi làm, nhiều khi không nghe thấy, m đã mua máy trợ thính 1 bên tai để đeo. Điều này cũng cải thiện khả năng nghe của mình rất nhiều. Mình đã có thể tự tin giao tiếp với mọi người. Mặc dù biết điều này không là mãi mãi, có thể đến lúc nào đó mình không nghe thấy gì thì sao? Có vẻ, m suy nghĩ hơi tiêu cực nhưng điều đó chắc ít xảy ra.  Lúc bình thường k đeo máy trợ thính thì m vẫn nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người 60-70% hehe. Chỉ là moi người nói thầm, nói sau lưng không nghe thấy thôi. 
Bố mẹ mình và những người bạn của mình luôn nói với mình rằng:
"m còn may mắn hơn nhiều người đừng có thế mà tự ti lo nghĩ vớ vẩn ..."và luôn tin mình sẽ thành công cho dù mình như thế nào


Người mình biết ơn trân trọng và sâu sắc nhất là BỐ MẸ.  Bố có vẻ ít nói nhưng luôn là một người đàn ông lặng thầm và quan tâm đến gia đình. Từ nhỏ đến lớn bố luôn là người đồng hành với mình trong những lần đi viện hay những chuyến đi xa khi mẹ không có nhà. Dù con không nói ra nhưng con yêu bố rất nhiều  - người bố đẹp trai nhất trong lòng của con. Còn với mẹ thì m hay bị mắng nhiều hơn vì những việc hằng ngày hay những lúc làm sai. Mình cũng hơi bướng, có nhiều lúc làm mẹ phải suy nghĩ và buồn nhiều. Nhưng mình biết mẹ cũng chỉ muốn tốt hơn cho m mà thôi. Thật sự biết ơn vì được là con của bố mẹ. Có lẽ, trong lòng bố mẹ, mình vẫn là đứa con gái bé bỏng chưa lớn và cần được che chở. Có thể mình cũng chưa trưởng thành ở một mức độ nào đó. 

Nhưng sau nhiều chuyện mình đã từng trải nghiệm khi xa nhà, m học được cách phải tự lập, sự nhận thức, phải luôn suy nghĩ tích cực như cách mà bố mẹ suy nghĩ về mọi chuyện ( chỉ có chuyện là chưa vượt qua được mặc cảm của bản thân mà thôi). M có cô e gái hay chí chóe với m ở nhà nhiều khi như hai người bạn. Chị cũng chưa làm tốt vai trò củả m đối với e nhưng chị cũng thương e nhiều lắm. Cũng không biết nói sao CẢM ƠN GIA ĐÌNH VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN CỦA MÌNH RẤT NHIỀU vì  luôn bên cạnh, xuất hiện giúp đỡ khi mình gặp khó khăn. 

Mình từng bê tha, từng có những điều không tốt nhưng sau những điều k tốt đó mình rút kinh nghiệm và bài học cho bản thân, Khi viết những dòng này mình tự nhìn nhận mình khác con người hồi xưa về trong cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống. Mình viết những điều này để chia sẻ với những người yêu quý, bạn bè quan tâm đến mình. Mình cũng  suy nghĩ thoáng trong tất cả mọi chuyện nhưng riêng chuyện của bản thân thì vẫn chưa vượt qua đc. Dù m chưa phải  là một cô gái quá tốt nhưng đủ ở hiện tại. 

Mình biết vẫn còn rất nhiều điều phải khám phá khi bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Cho dù điều đó là tốt hay xấu thì luôn đón nhận với sự tích cực nhất có thể. Hãy coi những thứ thách, khó khăn như một cơ hội và món quà, Sẽ luôn luôn có những điều tốt đẹp đang chờ đón m ở phía trước.

Comments

  1. Nhiều khi đọc lại vẫn khóc nhưng có lẽ bây giờ mình đã thấy mạnh mẽ và chấp nhận bản thân mình hơn rất nhiều rồi. Mình đang tốt lên từng ngày😆😆

    ReplyDelete
  2. Sau en nờ lần thì không còn cảm xúc gì nữa. ANW

    ReplyDelete
  3. Cũng không biết nhưng có những ngày cảm thấy down mood thì mình muốn mình tĩnh lặng một mình. Mình thích trạng thái của mặt hồ tĩnh lặng và ngồi nghe tiếng chim hót vậy đó.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Những nỗi sợ không tên

Đọc tâm sự của mọi người mình cảm thấy tủi thân quá. Hình như ai cũng bị và có cảm xúc như mình. Mình đọc như thấy được mình trong đó.  Mình sợ sau này mình không biết phải làm sao. Mình sợ cảm giác mình không nghe được âm thanh. Mình sợ mình là người không có giá trị phải phụ thuộc vào người khác. Thật buồn. Nhiều khi mình cũng chẳng biết tâm sự cùng ai về vấn đề của mình vì có nói họ cũng không cảm nhận được những sự tủi thân mà mình đang trải qua. Mặc dù mọi người không cần đòi hỏi mình quá cao. Nhưng mình biết rằng mình đã ỷ lại vào tình yêu thương và sự giúp đỡ của gia đình quá nhiều.  Mình biết mình phải cố gắng hơn nhiều để không bị trở thành người vô giá trị. Mình sợ sau này không kiếm ra tiền. Nên mình cố gắng học hành để nâng cao thu nhập cho sau này để có nhiều sự lựa chọn hơn cho bản thân.  Ai cũng phải trưởng thành và thời gian không chờ đợi ai. Tuổi già của bố mẹ cũng sắp đến, cô bé năm nào cũng phải học cách lớn lên bằng chính đôi chân của mình. Thế nên cô gái của tôi ơi

Kỉ Niệm Thời Đại Học Đáng Nhớ

Dải phân cách năm 2019 ---------------------- Hi. Bây giờ thế là cũng sắp kết thúc thời sinh viên vô tư lo nghĩ rồi ấy nhỉ. Một buổi tối trên tòa EColife tầng 17 với dòng cảm xúc hơi dâng trào ngồi viết những dòng này. Nghĩ lại về những chuyện cũ, nghĩ lại về quãng thời gian gần 4 năm học đại học có nhiều chuyện vui mà cũng có chuyện buồn nhưng mình nghĩ chắc chuyện vui nhiều hơn. Nhớ lần đầu tiên lên đại học còn nhiều bỡ ngỡ nhiều cái mới mẻ đang chờ đón mình. Hồi đó mình cũng ham chơi chẳng chịu học hành gì nên điểm số cũng lẹt đẹt nhưng đủ qua môn là vui rồi. Mình cũng chẳng cần phấn đấu điểm cao làm gì(vì hồi đó lười học mà). Trong khi đó những người bạn xung quanh ai cũng học rất chăm chỉ và rất là này nọ...kk toàn được đi ăn ké học bổng của các bạn. Lên đại học thì mình quen nhiều người bạn mới hơn nè những người bạn theo suốt chặng đường 4 năm đại học.  Chúng ta cùng nhau ăn, cùng nhau đạp xe, cùng nhau đi chơi và giúp đỡ nhau học bàì. Nhớ những buổi chiều tan học về cùng nhau c

NK 4/3

Dải phân cách ngày 4 /3 / 2021  Hôm nay trời lạnh và mưa phùn. Thức dậy vào sáng sớm đến công ty làm việc với một tinh thần sảng khoái. Khởi động một ngày mới với công việc và thưởng thức một ly trà nóng Nhớ tối hôm qua mình lại để thời gian trôi qua một cách lãng phí rồi, cả buổi tối ngồi chụp choẹt căn phòng mới, nói chuyện phiếm với bạn đến nửa đêm thật là vô kỷ luật và không có nguyên tắc chút nào @@.  Điều cần cải thiện là lên kế hoạch cho buổi tối và làm những việc cần làm vào những khung giờ cố định. Nhưng sau một ngày dài làm việc bạn Nhung rất mệt mỏi bạn Nhung lại chỉ có nằm trên chiếc giường thân yêu lăn ra một giấc. lướt điện thoại, ăn uống hết buổi tối.  Tự quan sát thấy hai tuần vừa rồi ở một mình không có gì tiến bộ hết nhỉ được cái là cái ý thức tự chủ được lên một cái level mới trước kia mình luôn ỷ lại vào bạn bè.  Mình muốn ở một mình để có thời gian tập trung lên kế hoạch cho các sự kiện kế hoạch trong thời gian tới nhưng sau đó thì saoooo... KHÔNG làm được cái trò