Có những ngày mình tỏ ra rất ổn, nói cười cả ngày mà lòng trống rỗng quá. Đã quá lâu rồi mới có cảm xúc như thế. Hôm vừa rồi đi gặp bác sĩ Hoa cảm xúc lại chợt ùa về. Mới thấm cái cảm giác vừa đi vừa khóc.
Nhớ về 2 năm trước khi mình phải mổ tai, cứ nghĩ nó sẽ khỏi và có thể nghe lại như bình thường và rất mong chờ điều đó xảy ra. Nhưng KHÔNG, nó cũng không thể nghe rõ được như những người bình thường. Sau này đi kiểm tra lại mình mới biết và khóc như một đứa trẻ giữa chốn đông người. Những lần sau này tái khám lại vẫn không thể vượt qua cái cảm giác tổn thương ấy. Một con người không hoàn hảo và kém cỏi.
Bố mẹ và bạn bè cũng động viên mình rất nhiều. Cảm thấy biết ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn bên cạnh, chấp nhận mình. Khi bên mọi người, mình là một người chân thực nhất, cảm thấy giống như những đứa trẻ vô tư , không cần phải tự tạo vỏ bọc ít nói, ngại không dám giao tiếp với mọi người. Do nhiều khi, mình không nghe thấy họ nói gì. Mình sợ cái cảm giác họ cười nhạo. Có lẽ rất khó để bỏ qua cảm giác cảm này vì nó đã hằn sâu trong lòng
Từ hồi nhỏ mình sống trong 1 thế giới khá tĩnh lặng vì khả năng nghe kém. Mình vẫn không hiểu sao cho đến bây giờ trong ngần ấy năm, mình có thể vượt qua được nữa. Mỗi khi ai đó hỏi mình về vấn đề này, đối với họ là vấn đề đơn giản nhưng với mình thì không. Mình cũng không muốn chia sẻ gì, đơn giản là họ chỉ tò mò mà thôi. Mình cũng không nhất thiết phải chia sẻ với họ đúng không?
Mình nhớ lần đầu tiên đi làm, nhiều khi không nghe thấy, m đã mua máy trợ thính 1 bên tai để đeo. Điều này cũng cải thiện khả năng nghe của mình rất nhiều. Mình đã có thể tự tin giao tiếp với mọi người. Mặc dù biết điều này không là mãi mãi, có thể đến lúc nào đó mình không nghe thấy gì thì sao? Có vẻ, m suy nghĩ hơi tiêu cực nhưng điều đó chắc ít xảy ra. Lúc bình thường k đeo máy trợ thính thì m vẫn nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người 60-70% hehe. Chỉ là moi người nói thầm, nói sau lưng không nghe thấy thôi.
Bố mẹ mình và những người bạn của mình luôn nói với mình rằng:
"m còn may mắn hơn nhiều người đừng có thế mà tự ti lo nghĩ vớ vẩn ..."và luôn tin mình sẽ thành công cho dù mình như thế nào.
Người mình biết ơn trân trọng và sâu sắc nhất là BỐ MẸ. Bố có vẻ ít nói nhưng luôn là một người đàn ông lặng thầm và quan tâm đến gia đình. Từ nhỏ đến lớn bố luôn là người đồng hành với mình trong những lần đi viện hay những chuyến đi xa khi mẹ không có nhà. Dù con không nói ra nhưng con yêu bố rất nhiều - người bố đẹp trai nhất trong lòng của con. Còn với mẹ thì m hay bị mắng nhiều hơn vì những việc hằng ngày hay những lúc làm sai. Mình cũng hơi bướng, có nhiều lúc làm mẹ phải suy nghĩ và buồn nhiều. Nhưng mình biết mẹ cũng chỉ muốn tốt hơn cho m mà thôi. Thật sự biết ơn vì được là con của bố mẹ. Có lẽ, trong lòng bố mẹ, mình vẫn là đứa con gái bé bỏng chưa lớn và cần được che chở. Có thể mình cũng chưa trưởng thành ở một mức độ nào đó.
Nhưng sau nhiều chuyện mình đã từng trải nghiệm khi xa nhà, m học được cách phải tự lập, sự nhận thức, phải luôn suy nghĩ tích cực như cách mà bố mẹ suy nghĩ về mọi chuyện ( chỉ có chuyện là chưa vượt qua được mặc cảm của bản thân mà thôi). M có cô e gái hay chí chóe với m ở nhà nhiều khi như hai người bạn. Chị cũng chưa làm tốt vai trò củả m đối với e nhưng chị cũng thương e nhiều lắm. Cũng không biết nói sao CẢM ƠN GIA ĐÌNH VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN CỦA MÌNH RẤT NHIỀU vì luôn bên cạnh, xuất hiện giúp đỡ khi mình gặp khó khăn.
Mình từng bê tha, từng có những điều không tốt nhưng sau những điều k tốt đó mình rút kinh nghiệm và bài học cho bản thân, Khi viết những dòng này mình tự nhìn nhận mình khác con người hồi xưa về trong cách suy nghĩ và nhìn nhận cuộc sống. Mình viết những điều này để chia sẻ với những người yêu quý, bạn bè quan tâm đến mình. Mình cũng suy nghĩ thoáng trong tất cả mọi chuyện nhưng riêng chuyện của bản thân thì vẫn chưa vượt qua đc. Dù m chưa phải là một cô gái quá tốt nhưng đủ ở hiện tại.
Mình biết vẫn còn rất nhiều điều phải khám phá khi bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Cho dù điều đó là tốt hay xấu thì luôn đón nhận với sự tích cực nhất có thể. Hãy coi những thứ thách, khó khăn như một cơ hội và món quà, Sẽ luôn luôn có những điều tốt đẹp đang chờ đón m ở phía trước.
Nhiều khi đọc lại vẫn khóc nhưng có lẽ bây giờ mình đã thấy mạnh mẽ và chấp nhận bản thân mình hơn rất nhiều rồi. Mình đang tốt lên từng ngày😆😆
ReplyDeleteSau en nờ lần thì không còn cảm xúc gì nữa. ANW
ReplyDeleteCũng không biết nhưng có những ngày cảm thấy down mood thì mình muốn mình tĩnh lặng một mình. Mình thích trạng thái của mặt hồ tĩnh lặng và ngồi nghe tiếng chim hót vậy đó.
ReplyDelete